Phai dấu
Mỗi bước lên cao mỗi nặng lòng
Biển đời mỗi lúc một mênh mông
Đìu hiu phảng phất bờ vai trĩu
Văng vẳng sau lưng tiếng sóng lòng
Muốn vượt biển khơi, không có bạn
Mộng xây tổ ấm vắng uyên ương
Những ai một kiếp mà hai phận
Rẽ bước thời không đổi lại đời
Sài gòn 21/05/2020
MỈA MAI CUỘC ĐỜI
Lòng đất nứt vuột rơi giấc ngủ
Mất thăng bằng, đã đủ hay chưa?
Đêm khuya lồng lộng gió lùa
Tâm hồn thi sĩ ai đưa trở về…
Cầu Trường Tiền lê thê vắng lặng
Lắng nghe lòng trĩu nặng sương vai
Cảnh đời có một không hai
Sinh ra là để ôm hoài niềm đau
Có quân tử gối đầu chữ Đạo
Đã nhiều năm thông thạo phép Trời
Giờ đây, chẳng biết cuộc đời
Là đang thử thách hay chờ sang ngang
Người dính dáng trần gian phù phiếm
Thì đăm đăm giấu giếm làm gì?
Có khi mọi thứ chỉ vì
Một điều ích kỷ còn chưa phơi bày
Làn gió lạnh lung lay nhân cách
Có lẽ đời thử thách chinh nhân
Sầu kia trở lại bao lần
Có làm quân tử hóa thân tội đồ?
Trước gương soi dặn dò tri kỷ
Lời đàn buồn âm ỉ bên tai
Bớt nghe tiếng gió trần ai
Lặng im mới biết ngày mai thế nào
TP Huế, ngày 9/6/2020
NỖI NHỚ KHÔNG TÊN
Tiếng vali kéo dài như tiếng thở
Chuyến đường xa mang nỗi nhớ không tên
Anh ấp ủ hương thơm làn tóc thoảng
Em mang đi những giấc mộng cuối cùng…
Đời thi sĩ tủi hờn trong lạc lõng
Dẫu thành danh, anh liệu có gì không?
Khi bốn bể mênh mông không có bạn
Tiếng đàn nay bỗng mất dấu người xưa…
Phận long đong chưa chào đời đã lạ
Một gia đình yên ả cũng không tha
Đời u uất mỗi khi đêm ôm lấy
Kiếp thi nhân sao mềm yếu lạ lùng
Chỉ mong lúc ánh bình minh ló rạng
Để trở về tâm trạng kẻ kinh doanh
Không nỗi nhớ, không rượu sầu vương vấn
Vẫn cô đơn nhưng không ngại mỉm cười.
Thành phố Huế, ngày 13/06/2020
TIÊU DAO
Dòng nước chảy đường cùng hoá thác
Chí anh hùng gánh vác giang sơn
Cớ sao mà phải tủi hờn
Cuộc đời đã bắt ta buông gia đình
Đêm trăn trở trả tình vô lối
Ngày bâng khuâng một nỗi cơ đồ
Bẽ bàng hạnh phúc hàm hồ
Duyên tơ chẳng dứt tiền đồ nào xong
Đời chưa thoả, tang bồng chưa trả
Đạo không tròn, bản ngã như mây
Giang sơn nào đón kẻ này
Để làm quân tử nói hay Đạo trời
Giữa trời đất, chơi vơi chẳng sợ
Đón phong ba, che chở cho đời
Nam nhi khí phách ngút trời
Bẻ đôi vũ trụ, xé thời không ra
Vận hạn xấu, ta ngâm làm rượu
Thế nhân sai, ta nhắm thay mồi
Tiêu dao tự tại ở đời
Trần gian sẽ phải cả đời say ta.
Sài Gòn, 1/7/2020
MỘNG CHUNG LỐI
Xoá hết đi những tấm hình kỷ niệm
Biết đâu mình lại nhẹ bước nguôi ngoai
Từng khoảnh khắc trở về trong khắc khoải
Mưa ngâu ơi! Cuốn chảy giấc mơ này…
Bao vũ trụ có đôi mình ở lại
Khung trời này sao chẳng có đôi ta?
Anh vẫn nhớ một buổi chiều nước mắt
Em kết đau thương thành tiếng tạ từ
Anh nếm trải cuộc đời bao bão tố
Người đồng hành anh ngỡ đó là em
Nhưng biển cả dập vùi mơ ước nhỏ
Kẻ giong buồm, vội vã, phải chăng ta?
Kiếp độc hành, anh mang theo nỗi nhớ
Gánh cô đơn đi đến hết cuộc đời
Giấc mơ em lạc loài trong vũ trụ
Anh ôm đàn bên chén rượu đắng cay
Hồn thi sĩ mỗi ngày say nỗi nhớ
Ghép vần thơ rồi chẳng biết gọi tên…
Bao lối rẽ giữa chiều mưa vội vã
Lối đi nào… ta lại ở bên nhau?
Sài Gòn, 22/07/2020