X

Tập thơ Dương Quang

Đây là những bài thơ Đường luật được viết vào những năm 2007 tới 2010.

Chia xa

Buổi ấy người đi chẳng định thần
Nặng lòng ở lại dạ bâng khuâng
Tri âm chẳng mấy đi không biết
Kỳ lữ chẳng nhiều lại chẳng thân
Cắn rứt, bồi hồi thư để lại
Quặn lòng, nhung nhớ bóng giai nhân
Người đi, đi mãi, đi vô định
Non nước tờ mờ tịch dấu chân

Sài Gòn, 2007

Trông ngóng

Chẳng phải xa xa, chẳng phải gần
Đêm đông buồn bã đợi ngày xuân
Nhành hoa theo gió bay đâu mất
Chiếc lá trên cành bỗng tủi thân
Túy đảo, thần sầu, mơ bóng nguyệt
Trời nghiêng, rượu nhạt, nhớ giai nhân
Vầng trăng đang ở trong chung rượu
Cách mấy gang tay, vẫn chẳng gần

Sài Gòn, 31/10/2007

Giận người

Giận người, rượu cháy tận trong tâm
Sấm giật, trời đêm khẽ khẽ gầm
Họa hổ họa bì, nan họa cốt
Tri nhân tri diện, bất tri tâm
Đối nhân ta lấy lòng chân thật
Thế xử nhân tình dạ hiểm thâm
Lửa cháy ba năm mà chẳng tắt
Mũi tên công lý lại giương tầm

Sài Gòn, 6/11/2007

Hổ thẹn

Mưa gió làm chi hoa lá rơi
Buồn trông khung cảnh chạnh lòng người
Đêm mơ một phút càng buồn bã
Mộng ước trăm năm cũng ngậm ngùi
Gió thổi lao xao cây lẻ bóng
Mưa rơi tầm tã lòng đơn côi
Chẳng buồn nhân thế không hoàn hảo
Chỉ tiếc nghìn năm thẹn với đời…

Sài Gòn, tháng 11, 2007

Nhớ em

 

Tình đã chia tay, người vẫn gọi
Gió buồn, mây lạnh lững lờ trôi
Đêm ngày ân ái cùng duyên mới
Một thoáng miên man lại nhớ người
Tình đến, tình đi, là có phải?
Ai buồn, ai khóc, dạ không nguôi
Trăng sương đã bạc, người càng bạc
Biết thế, nhưng sao.. vẫn nhớ người..

Sài Gòn, 18/11/2007

Lạnh và nhớ

Lạnh lẽo đêm khuya.. nhớ bóng người
Trăng mờ, mây thoảng, lững lờ trôi
Vi vu ngọn gió vương tàn thuốc
Thổn thức cơn say lại nhớ người
Kẻ sĩ ngước đầu, dòng lệ chảy
Trăng vàng soi thấu lòng đơn côi
Rượu này ta uống say trời đất
Một thoáng không ưu cũng đủ rồi!

22/11/2007

Nam nhi

Nam nhi hà tất lụy tình thâm,
Bốn bể giai nhân nhớ nhớ thầm
Nam tử công danh vạn vạn đạt
Đất trời tên tuổi nghìn nghìn năm
Càn khôn vũ trụ không cần sợ
Số phận không nan chẳng đáng tầm
Cứ bước, ta ơi, lòng vững chãi
Vươn vai khí phách tựa oai hùm

Sài Gòn, xuân 2008

Ngẫm ngày nhà giáo

“Nhất tự vi sư, bán tự vi sư”
Hiềm nỗi người đời chẳng được như
Câu chữ vàng son đời chẳng thiết
Nghêu ngao triết học bị chối từ
Gõ đầu lũ trẻ, cơm không có
Viết lách đôi dòng sống được ư?
Ngẫm nghĩ con ta, rồi các cháu
Còn ai thương nhớ “tự” và “sư”?

Sài gòn 19/11/2009

Rate this post
Related Post